Bà Nguyễn Thị Nga
16/05/2017 11:09
“Ba Vì, ngày 5.5.2017
Bác sĩ Thùy ơi!
Tôi không thể nào kìm nén được xúc động, những dòng nước mắt cứ tuôn trào tự trong tim khi tôi nghĩ về bác sĩ. Thú thực, trước đây tôi không mấy thiện cảm với người thầy áo trắng. Nhưng từ khi gặp bác sĩ, suy nghĩ của tôi đã thay đổi nhiều. Đó là khi người nhà tôi chẳng may bị tai nạn giao thông, 10 phần thì khả năng sống chắc chỉ 1-2 phần. Nhưng với phương châm “Còn nước còn tát” bệnh nhân nhà tôi được chuyển từ viện 105 Sơn Tây lên bệnh viện Việt Đức với hy vọng rất mong mạnh. Thật may mắn khi bệnh nhân nhà tôi được chuyển lên khoa hồi sức tích cực và được gặp bác. Biết gia đình tôi lo lắng với khoản viện phí khổng lồ, bác sĩ đã ân cần tư vấn và động viên: bệnh nhân bị chấn thương rất nặng (não phù nề, dập phổi, gãy xương hàm) nhưng chúng tôi sẽ cố gắng chữa bệnh với hiệu quả cao nhất mà chi phí ít nhất. Nghe lời động viên ấm áp mà đầy trách nhiệm ấy, tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Những đêm không ngủ vì lo lắng, nhìn qua cửa kính, tôi thấy bác sĩ cũng lo lắng, đi đi lại lại kiểm tra hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác. Vầng trán bác nhăn lại, khuôn mặt bác cũng đau như chính nỗi đau của người bệnh. Biết gia đình tôi khó khăn, bác không chỉ động viên về tinh thần mà còn chia sẻ với chúng tôi cả về vật chất. Đó là khi các cô y tá đề nghị gia đình tôi mua lọ xịt để vệ sinh cho bệnh nhân. Đó là một đề nghị đúng nhưng với gia đình tôi số tiền đó không hề nhỏ, bởi chỉ tiền viện phí thôi gia đình tôi đã phải vay mượn hàng ngày. Biết được điều đó bác sĩ đã nói với cô y tá: Tùy từng bệnh nhân cứ dùng cho họ đi, tôi sẽ trả tiền. Không chỉ vậy bác đã đứng ra bảo lãnh để bệnh nhân tiếp tục được điều trị khi tiền viện phí đã quá hạn mà gia đình tôi vẫn chưa lo được.
Tôi càng cảm động hơn khi được biết chính bác sĩ là người đã giới thiệu hoàn cảnh gia đình tôi với Hội Chữ thập đỏ của viện để có cơ hội được giúp đỡ.
Rồi niềm vui cũng đến, bệnh người nhà tôi đã qua cơn nguy kịch, nay đã được chuyển xuống tuyến dưới để điều trị.
Từ tận đáy lòng tôi vô cùng biết ơn bác sĩ, bác không chỉ là một bác sĩ giỏi đầy trách nhiệm mà còn là một con người có tấm lòng nhân hậu “Lương y như từ mẫu”. Khi chia tay, gia đình chúng tôi rất muốn gửi bác một chút quà cảm ơn, nhưng bác đã gạt ngay đi mà rằng: Không cần, tôi lấy của chị làm gì, chị mang về để lo cho bệnh nhân được tốt hơn.
Bác sĩ ơi, “Ở hiền gặp lành”, chúng tôi sẽ luôn cầu chúc cho bác sĩ luôn mạnh khỏe, thành công hơn nữa trong sự nghiệp của mình.
Tôi xin gửi tặng bác bài thơ mà khi đọc lên tôi thấy hình ảnh bác thấp thoáng trong đó.
BÔNG HOA CỦA CUỘC ĐỜI
Như bông hoa nở giữa đời
Nhẹ nhàng bác đến với người ốm đau
Có cần phép thuật chi đâu
Ông bụt áo trắng bay vào cõi nhân
Thương người chẳng quản gian nan
Sớm khuya giường bệnh ân cần hỏi han
Bàn tay rất đỗi dịu dàng
Bác mang đi cả trăm ngàn lo âu
Bước ra – Để lại dặn dò
Bước vào – Xóa nỗi buồn lo cho người
Ơi bông hoa của cuộc đời
Lương y từ mẫu như lời người răn
Dẫu còn vất vả khó khăn
Không làm phai ánh trăng ngần nơi đây
Trăm năm sen vẫn là sen
Tấm lòng thầy thuốc mẹ hiền tỏa hương.
Người nhà bệnh nhân
Nguyễn Thị Nga”