Rớt nước mắt trước tình cảnh cô gái bị mất đôi chân vì tàu hỏa
06/01/2017 07:59
MS. 193: Đỗ Thị Quyên (Nữ – 22 tuổi)
Địa chỉ: Xóm Tam Hợp, xã Hưng Mai, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang
Điều trị tại: Khoa Phẫu thuật Chấn thương chỉnh hinh 1 – Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức.
Tai nạn tàu hỏa đột ngột xảy đến khiến cho cô gái trẻ đang căng tràn sức sống bị mất đôi chân và đang từng ngày từng giờ phải chống chọi giành giật sự sống. Tiền chữa bệnh thì không biết trông vào đâu khi nhà quá nghèo.
“Chân của em bao giờ được lắp lại?”
Đó là hoàn cảnh của em Đỗ Thị Quyên, SN 1995, ở xóm Tam Hợp, xã Hưng Mai, huyện Việt Yên (Bắc Giang). Trải qua thời gian dài nằm viện điều trị sau vụ tai nạn, trí não đã dần ổn định, nhưng đôi chân của em không thể đi lại được. Khi chúng tôi vào viện thăm, Quyên nằm bất động trên giường với đôi chân bị cắt cụt. Quyên bảo, giờ toàn thân em chỗ nào cũng đau lắm. Nghe giọng nói yếu ớt của cô bé hỏi người chị của mình “chân của em bao giờ được lắp lại để đi được bình thường” mà những người chứng kiến phải rơi nước mắt.
Nói chuyện với chúng tôi, em Đỗ Thị Chung – chị gái của Quyên ứa nước mắt nói: “Tối ngày 22/12, em nhận được điện thoại của gia đình báo tin Quyên bị tai nạn. Khi mọi người xuống để xem em thế nào thì Quyên đã được mọi người đưa vào cấp cứu ở Bệnh viện Đường Sắt (Gia Lâm). Các bác sỹ ở đó sơ cứu rồi chuyển Quyên sang Bệnh viện Việt Đức điều trị. Cũng từ đó đến nay đã mấy tuần trôi qua mà bệnh tình chẳng thuyên giảm.
Suốt đoạn đường vào viện, Quyên khóc, kêu la vì đau đớn. Sau khi phẫu thuật tỉnh dậy, Quyên liên tục khóc hỏi chị: “Chị ơi, chân của em biến đâu mất rồi?”. Mỗi lần nghe Quyên hỏi vậy, em chỉ biết ôm Quyên vào lòng mà khóc. Đến giờ mà Quyên vẫn luôn nghĩ rằng chân chỉ bị đau rồi sẽ nối lại được và sớm chạy nhảy, đi lại được như trước”.
Được biết, tối ngày 22/12, trên đường Quyên đi làm về nhà trọ có đi bộ qua đoạn đường tàu thì bất ngờ gặp tai nạn tàu hỏa đâm. Khi tỉnh lại, Quyên đã thấy mình nằm trong bệnh viện với hai chân không còn lành lặn. Sau đó, Quyên được chuyển vào Bệnh viện Việt Đức. Tại đây, Quyên đã được thực hiện phẫu thuật cắt phần thịt bị dập nát, nối mạch máu.
Trao đổi về tình trạng của bệnh nhân Quyên, BS Phan Bá Hải, Khoa Chấn thương chỉnh hình I (Bệnh viện Việt Đức) cho biết: “Bệnh nhân bị tàu hỏa đâm, nhập viện trong tình trạng rất nặng. Khi vào viện, bệnh nhân lơ mơ, giảm ý thức, khó thở, sốc, bị giập nát hai chân. Chân phải chấn thương cẳng chân, phầm mềm mỏm cụt còn lại bị giập nát. Chân trái giập nát toàn bộ phần cổ bàn chân. Ngoài ra, bệnh nhân có chấn thương sọ não, chụp phim cắt lớp có tụ máu trong não.
Ngay lập tức, bệnh nhân đã được các bác sỹ tích cực hồi sức. Sau đó tiến hành sửa mỏm cụt cẳng chân trái và xử lý vết thương ở đầu. Hiện tại, bệnh nhân đã tỉnh táo hơn, tuy nhiên chân phải mỏm cụt bị nhiễm trùng nên tới đây sẽ phải tiến hành phẫu thuật tiếp để sửa lại mỏm cụt cho ổn định hơn. Tương lai bệnh nhân chắc chắn phải lắp chân giả mới có thể đi lại được. Với tuổi đời còn quá trẻ mà mất đi đôi chân như vậy rất xót xa”.
Mong có đôi chân giả
Do bị chấn thương nặng, tổn thương nhiều nơi trên cơ thể và cụt chân nên mọi sinh hoạt cá nhân của Quyên đều do một tay Chung chăm sóc. Vì già yếu, sức khỏe hạn chế nên bố mẹ không thể ra chăm sóc cho Quyên. Mỗi lần điện thoại hỏi thăm, thấy tinh thần con gái suy sụp khiến lòng vợ chồng ông Đỗ Viết The lại nặng trĩu.
Quyên là con thứ 4 trong gia đình có 5 chị em. Sau khi học xong cấp 3, Quyên rời quê nhà lên Hà Nội kiếm sống bằng việc xin phụ cho một quán ăn ở Gia Lâm để đỡ đần kinh tế cho bố mẹ. Kinh tế gia đình chủ yếu dựa vào mấy sào ruộng. Bố mẹ Quyên đã già yếu lại đau ốm suốt nên không làm thêm được gì. Nhà có 5 chị em, người chị đầu đã lập gia đình, chị gái thứ hai của Quyên bị bệnh thiểu năng trí tuệ từ nhỏ. Trong những ngày Quyên điều trị tại viện, thu nhập ít ỏi của bố mẹ không đủ lo tiền viện phí chữa chạy cho Quyên. Để lo cho em gái, Chung đã phải chạy vạy vay mượn khắp nơi.
Theo bác sĩ Phan Bá Hải hiện tại tình trạng của Quyên đang tiến triển tốt, nếu đáp ứng đủ thuốc điều trị, sẽ sớm bình phục. Và để sinh hoạt sau này thuận tiện hơn, Quyên cần làm chân giả, loại bình thường chi phí cũng khoảng hơn chục triệu đồng một bên.
Chứng kiến Quyên bao lần nằm khóc vật vã trên giường mà lòng chị gái như Chung như có ai xát muối. Hướng mắt nhìn đôi chân ngắn ngủn của em rồi nghĩ tới số tiền chữa trị lắp chân giả cho Quyên, Chung lại bần thần ứa nước mắt: “Với hoàn cảnh hiện tại của gia đình, những ngày qua gia đình phải chật vật lắm mới vay đủ chi phí phẫu thuật cho Quyên, trong khi số tiền điều trị cứ tăng lên mỗi ngày. Tiền điều trị những ngày sau này chưa biết tìm đâu thì làm sao mà dám nghĩ đến chuyện khác. Giờ em rất sợ và lo cho Quyên. Gia đình đã neo, bố mẹ già yếu rồi mà giờ Quyên nằm một chỗ thế này cuộc sống sẽ khó khăn hơn nhiều. Em chỉ hy vọng em nó có được chân giả để đi lại phục vụ cho bản thân mình”.
Từng là người lành lặn, khi mất đi đôi chân khiến Quyên đau đớn vô cùng. Khuôn mặt nhợt nhạt của Quyên hằn rõ lên sự mệt mỏi, khắc khổ. Chung cho biết: “Ban ngày mệt, Quyên chợp mắt được lúc chứ đêm đau không ngủ được. Quyên chỉ ngủ 2-3 giờ một đêm còn cứ nằm trằn trọc thế đến sáng. Nó cứ bảo vì nó mà cả gia đình phải khổ khiến em cũng chẳng biết phải làm sao cả”. 22 tuổi, Quyên còn quá trẻ để chấp nhận việc mình sẽ vĩnh viễn sẽ mất đi đôi chân. Tháng ngày chiến đấu với bệnh tật của Quyên còn dai dẳng, rất mong sự chung tay của cộng đồng hỗ trợ em để em có thể tự chăm sóc được bản thân.
Theo PV Phương Thuận/ Báo Giađình.net
|