Cụ ông 81 tuổi gửi tặng các y bác sĩ Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức những vần thơ chan chứa niềm mến thương
19/12/2021 07:05
Tôi Đỗ Huy Thọ: 81 tuổi, bệnh nhân khoa chấn thương số 1 bệnh viện Việt Đức Hà Nội. Khi được ra viện tôi ghi lại cảm tưởng sau. Còn nỗi vui sướng nào bằng, khi cơn đau dữ dội. Vậy mà qua điều trị được bác sĩ mổ chân gãy. Trước sự tận tình của bác sĩ mổ, sự chăm sóc của toàn khoa nên sức khỏe nhanh đỡ đau. Sau đây bằng tấm lòng chân thành xin cảm ơn toàn khoa đã đem lại niềm vui, hạnh phúc cho cả gia đình tôi. Các bác sĩ là ân nhân của tôi. Quả đúng như lời nhà danh y nổi tiếng là Hải Thượng Lãn Ông tức Lê Hữu Trác nói:
“Phải đâu vất vả mong ân huệ
Cốt ở lòng ta đạo cứu người”
Khi ra về tôi gửi bài thơ để ghi nhớ các bác sĩ. Bài thơ với đầu đề:
ĐƯỜNG ĐỜI
Cuộc đời thật ngắn ngửi thôi
Chỉ trong khoảnh khắc của đời gặp nhau
Người ở đâu, ta ở đâu
Không duyên, không nợ mà sâu nặng tình
Niềm tin, tình cảm đinh ninh
Giúp ta, ta trả nghĩa tình được đâu
Liệu rằng có được kiếp sau
Kiếp này cảm tạ ơn sâu của người.
***
Một lần nữa không biết nói gì hơn
Xin ghi lại hình ảnh, tình ảm nay như giữ màu xanh trên đất nước quê hương
Ngày 23/11/2021
Xin cảm ơn
Tôi được bác sĩ Huy trực tiếp mổ thay khớp háng
Địa chỉ: nơi ở hiện nay: thôn Thanh Bình xã Xuân Lâm, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh.
…………
Quý tặng khoa Chấn thương 1 để ca ngợi ngành Y bài thơ với tựa đề:
Cô gái ngành Y
Cô không là cây xanh
Mà có nghìn hoa lá
Cũng không phải là cành
Mà trên mình trĩu quả
* * *
Cô không là chim mẹ
Mà sinh nghìn chim non
Cô không là nghiên đỏ
Mà có nhiều dòng son
* * *
Cô không cầm liền hái
Mà gặt triệu bông vàng
Cô không xoay nòng súng
Mà đất trời rền vang
* * *
Cô không là thợ đúc
Mà ra nghìn mẻ gang
Cô không là kho sách
Mà có hàng triệu trang
* * *
Bởi vì sao thế nhỉ?
Bởi cô người con gái ngành Y.
Ngày 23/11/2021
Bệnh nhân
Đỗ Huy Thọ
…………
Quý tặng khoa Chấn thương 1
Bài thơ với tựa đề
Mẹ ốm
Mẹ đau như cấu như cào
Cơn đau tưởng đã xoáy vào tim con
Mẹ nằm giường bệnh héo hon
Như cây ngập nước, nước còn trong cây
Cháu con của mẹ cả đây
Lạy trời đừng có phút giây hiểm nghèo
Mẹ như cái cột, cái kèo
Cho con điểm tựa sớm chiều mẹ ơi!
Bây giờ nắng hẩng lên rồi
Con nhìn thấy mẹ đứng ngồi như xưa
Con tìm được cái lược thưa
Gỡ đầu cho mẹ nắng chưa lên thềm
Bệnh nhân
Đỗ Huy Thọ